1/6/12

SẼ CHỈ CÒN LÀ NGƯỜI DƯNG

Đến bây giờ, khi cố gắng đặt anh vào vị trí của cô, anh mới nhận thấy rằng thực sự giữa anh và cô có một khoảng cách rất lớn. Không phải về nhận thức, không phải về tuổi tác mà khoảng cách này chính là do sự trải nghiệm cuộc sống. Đọc các cuộc hội thoại của cô với các bạn trên facebook, anh mới cảm nhận được rằng cô còn chưa thực sự bước vào cuộc sống, cũng đúng thôi bởi cái tuổi mới chuẩn bị ra trường, tương lai đang được vẽ lên toàn màu hồng thì làm sao mà chẳng như vậy, vẫn đang còn vui chơi và chỉ cảm nhận cuộc sống qua các câu chuyện kể. Chính vì vậy mà khi anh nói chuyện về cuộc sống, cô đã nói là toàn một màu đen tối, nhưng đấy là sự thật, một sự thật hiển nhiên mà khi cô bước vào cuộc sống(ở Việt Nam) cô sẽ thấy, tất nhiên còn tùy thuộc vào từng môi trường, có thể hình thái thể hiện khác nhau nhưng dẫu sao thì về bản chất nó sẽ giống nhau cả thôi. Tuổi của cô bây giờ đang được dệt bằng các ước mơ, các ham muốn, các ước vọng đã được các thầy cô, gia đình và môi trường xung quanh thêu dệt và tạo dựng còn tuổi của anh bây giờ là các con số, các mối quan hệ kinh tế, ngoại giao, tình cảm, … đan xen nhau chằng chịt, chẳng có tâm trạng nào để có thể nói như mấy đứa cô của cô, cơm ăn chưa no, lo chưa tới, chỉ biết mỗi việc là xin tiền từ gia đình, nếu có làm thêm được ít nào thì chơi chỗ này, mua thứ kia.
Màn mưa man mát nỗi buồn

Thực ra, anh có lỗi là đã không hiểu tâm tư của lứa tuổi của cô từ đầu nên khi nói chuyện với cô, anh đã toàn nói những chuyện mà tuổi của anh trải qua mà không nói chuyện với cô theo cái tuổi mới lớn, đang háo hức với cuộc sống trước mặt với những màu sắc diệu kỳ, đáng lẽ phải nói những chuyện trên trời dưới biển theo kiểu nói phét, ấy nhưng anh đã không làm như thế, thực ra là không làm được chỉ bởi một lẽ duy nhất là anh không thích nói dối, không thích nói không đúng sự thật và thực sự ghét nói phét. Chính vì vậy, những ngày gặp cô đầu tiên, anh đã nói rằng anh sống rất thật, có thế nào nói thế, kể cả có lần chở cô đi chơi, cô nói về chuyện người mẫu, hoa hậu mà anh đã buộc miệng là không xem, không để ý. Cô đã cười bảo chẳng tin làm anh không biết phải giải thích thế nào bởi thực sự anh không mấy khi xem những chương trình đó, nếu có xem thì cũng chẳng lưu giữ trong đầu một tẹo nào về việc đó cả nhưng đối với cô là chuyện hoang đường bởi các bạn cô, toàn mới lớn, chẳng có áp lực cuộc sống thì chuyện xem và bàn luận cũng là đương nhiên thôi.
Khi cô ra trường, đối diện với cuộc sống, có lẽ cô sẽ thông cảm cho anh hơn, có lẽ cô sẽ hiểu anh hơn một chút nhưng chắc cũng phải còn khoảng 1 năm nữa, một năm gồm 12 tháng với 365 ngày cùng với bao thay đổi, không biết lúc đó anh và cô đã lạc mất nhau bao nhiêu thời gian? Liệu có tìm lại được không nhỉ? Rồi một lần lang thang trên internet, anh đã được nghe trên Blog Radio bài “Chỉ là người dưng” làm anh cảm thấy giống với hoàn cảnh của anh, và anh nghĩ là đã đến lúc anh phải buông tay, không phải vì anh đã hết yêu cô mà buông tay để cô tự do đi trải nghiệm cuộc sống, tự do yêu mà không phải cảm thấy áy náy khi nghĩ về anh nữa, anh sẽ buông tay để rồi lạc mất nhau mãi mãi

>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét