30/7/12

NỖI NHỚ

Có bao giờ bạn bắt giác dừng lại giữa cuộc đời và nhìn ngắm lại những gì đã qua, những kỉ niệm, những hình bóng đã cũ, những nụ cười đã cũ nhưng vẫn nằm lại đó, vẹn tròn, và quá khứ sẽ như một thước phim quay chậm cũ kĩ hiện lên trước mắt, nhắc ta nhớ, những nỗi nhớ khi mơ hồ, khi rõ ràng, những nỗi nhớ mà đôi lần ta lại gọi bằng cái tên mộc mạc: nỗi nhớ không tên.



Trong cuộc sống, đôi khi những nỗi nhớ đến một cách bất chợt, không báo trước. Đôi khi là những lúc thả mình lại theo những bài hát quen thuộc, đôi khi là lắng nghe tiếng tích tắc gõ nhịp đều đặn của chiếc đồng hồ già nua để hồi tưởng về những gì đã qua. Nỗi nhớ đôi khi tự tìm đến mình, đôi khi chúng ta tìm đến nó, không thể nói trước.

Nỗi nhớ thật lạ, khi chợt đến khiến ta ngỡ ngàng, khiến ta chìm trong một nốt trầm xao xuyến. Có khi ta đi trên một con phố dài, bắt gặp một bóng hình xưa thoáng vụt qua. Để rồi thương nhớ ùa về, ngùi ngùi. Cuộc sống như một bản nhạc dài, mà đôi khi ta dừng lại, như một nốt lặng giữa những phím đàn, để nghe yêu thương, nghe nỗi nhớ ùa về, nghe những gì thuộc về quá khứ bỗng chốc trở nên sống động, khơi dậy những cảm xúc đã ngủ quên trong tâm hồn.

Những nỗi nhớ bắt đầu từ những thứ bình dị nhất: một ánh mắt, một nụ cười, một cái ngoái nhìn. Ai đó bảo rằng thời gian sẽ dần phủ một lớp bụi mờ lên kỉ niệm, rồi mọi thứ sẽ rơi vào quên lãng. Nhưng kỉ niệm không mất đi, nó vẫn nằm đó, lẩn khuất trong một góc sâu thẳm nào đó trong tâm hồn chỉ chờ một dịp nào đó để rồi bừng lên, và dòng nhớ theo đó ùa về, ngập lòng.

Những tháng ngày sinh viên, sống xa nhà, bữa cơm gia đình giờ đây được thay thế bằng những phần cơm hộp mua vội vàng ngoài hàng quán. Những hột cơm khô ran giữa cái nắng Sài Gòn. Cầm chén canh lỏng lét, có đứa càm ràm, canh chua này ở quê má bỏ thơm thay me, ăn nghe vị chua chua ngọt ngọt, món canh cải má sẽ ngồi lặt những lá cải xanh nhất bỏ vào nồi. Rồi có đứa lặng thinh. Giờ này, ở quê, trong một ngôi nhà nhỏ, ba đã đi làm về, má đang dọn ra tô cơm nóng hổi, thằng em cũng vừa từ trường ra, thể nào thằng nhỏ cũng giở chái bếp, lục mớ đồ ăn. Và ba sẽ lại buông tiếng la rầy. Giờ này, ở quê, cũng chiếc bàn ấy, nhưng một chiếc ghế đã ám bụi vì vắng người ngồi. Bỗng dưng những muỗng cơm hộp nghẹn ứ trong miệng, bỗng dưng muốn về nhà ngay, ngay tức khắc, ừ, bỗng dưng…

Bất kì điều gì có thể ghi nhớ được cũng có thể trở thành nguồn cơn của một nỗi nhớ. Nhưng đôi khi nỗi nhớ không thể được gom lại bằng những hình ảnh hữu hình cụ thể, nó là những cảm giác của một khoảng thời gian mình đã trải qua mà khi bắt gặp những gì tương tự, lại làm mình ngậm ngùi và xao xuyến, thèm được sống lại những cảm giác đó. Những cảm giác đã cũ, ám ảnh trong tim bằng nỗi nhớ dặt dìu, với những kỉ niệm khó phai. Nhưng thời gian nào có quay ngược bao giờ…
Tưởng tượng một ngày bình thường nào đó, bạn quyết định ngồi xếp lại tủ quần áo. Lần giở hồi lâu lại gặp bộ đồ cấp ba nằm gọn gàng trong một góc nào đó. Những vết mực vẫn còn đó, cái phù hiệu cũ vẫn nằm phía trên túi áo, mấy chỗ sờn giờ đã phai màu hơn. Tất cả vẫn vậy, chỉ có thời gian đã phủ lên một lớp bụi mờ cũ kĩ. Lại thấy nhớ, nhớ những buổi trưa nắng hè gay gắt, đám học trò mồ hôi ướt đẫm lao theo trái cầu. Nhớ những ngày cặm cụi học bài trước giờ kiểm tra, nhớ cả những câu đùa giỡn, những nụ cười mà đám trẻ ngày ấy quăng vào không gian. Mấy dạo ngang qua ngôi trường cũ, nắng vẫn vàng đầy sân, những tàng cây vẫn nghiêng mình che bóng cho bao đứa học trò, ngôi trường vẫn thế, thầy cô vẫn là những người cũ, nhưng ta giờ đã khác, đã không thể mỗi ngày bước chân vào trường, đã không thể trở về những ngày xưa ấy. Chỉ còn đọng lại, là nỗi nhớ, da diết, chùng chình. Nhớ lại câu nói của cô giáo chủ nhiệm những ngày cuối lớp 12: “Các con hãy xếp những bộ đồ đi học lại, vào một ngăn kéo nào đó. Rồi nhiều năm sau này, các con hãy lấy ra, để nhớ về một thời đã đi qua. Khi ấy, các con đều có con đường của riêng mình, cuộc sống của riêng mình. Khi ấy, có kẻ còn, người đã ra đi. Khi ấy, con sẽ thấy nhớ một thời đã đi qua” Chẳng biết rồi sau này sẽ ra sao, nhưng giờ, lớp 12 của ngày xưa mỗi đứa đã đi trên con đường của riêng mình. Những gương mặt trước đây gặp gỡ mỗi ngày giờ chỉ thi thoảng mới nhìn thấy nhau. Bây giờ còn nhớ vậy, thương vậy, còn mừng mừng tủi tủi cho những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, những buổi họp mặt ngắn ngủi. Nhưng, biết sau này sẽ ra sao?



Nhắc đến nỗi nhớ, người ta thường hay nghĩ đến tình yêu. Con người thật kì lạ, thường thì chẳng thể hiểu ra mình ở hiện tại, chỉ đến khi mọi thứ trôi qua, chỉ đến khi chúng ta đánh mất mới thấy nhớ, thấy thương. Và khi nỗi nhớ đồng hành cùng trái tim, nó đang chỉ ra rằng : bạn đang yêu đấy. Tôi xin trích nơi đây đôi dòng tâm sự của một du học sinh trên mạng mà có lần tôi vô tình đọc được:
“Nhiều khi đếm thời gian, sao thấy nó trôi chậm thế. Mãi không hết một tuần, mãi không hết một tháng, mãi không hết một năm. Nhiều lúc anh cảm giác mình không vượt qua nỗi, có thể em không tin nhưng quả thật là như vậy. Nhiều lúc anh chỉ thèm được đi lang thang, được ngồi ở hồ bé, ngồi ở những chỗ quen thuộc của hai đứa mình, những chỗ dường như chỉ dành cho bọn mình thôi ấy. Nhất là những ngày cuối tuần, chẳng hiểu em đang làm gì cả. Biết là em buồn lắm, biết là em thấy cô đơn lắm, nhưng chẳng thể làm gì được cho em. Ngay cả những điều đơn giản nhất, gọi điện về cho em, anh lại chẳng nói được điều gì cả. Anh thấy tự giận bản thân mình, muốn gọi điện về cho em, định nói nhiều điều: rằng em nhớ em lắm, rằng anh bồn chồn lắm, rằng anh thèm được bên em, hay chỉ muốn được cầm tay em, không được thì chỉ nhìn thấy em thôi, hay nghe thấy giọng em thôi cũng được. Nhưng từ ngữ nó cứ bay đi đâu mất ấy. Anh biết, những lúc đó anh làm em buồn. Anh cũng chẳng hiểu nỗi chính bản thân mình nữa. Hôm nào anh cũng cố gắc mở mail ra, rồi vào blog của em để đọc, tự thưởng cho mình cái cảm giác được gần bên em. 6 tháng trôi qua, anh vẫn nhớ những cảm giác ban đầu, anh vẫn nhớ như in giai đoạn ấy… Mai anh Nhân về rồi, cuối tuần này em lại có quà rồi, anh gửi trong đó tình yêu của anh, sự nhớ nhung của anh, và anh gửi trong đó luôn cả niềm vui khi em nhận quà mà anh tưởng tượng ra. Anh gửi trong đó cảm giác muốn em luôn hạnh phúc, muốn em luôn vui vẻ. Anh còn nợ em nhiều quá. Thời gian thật dài mà cũng thật ngắn. Tự dưng nhận ra mình đã ở bên này sáu tháng rồi. Anh sẽ chọn một cái ảnh em yêu thật xinh để in ra, để ở trên bàn trong căn phòng rộng, để đỡ cảm giác trống trải, để mình được gần nhau thêm, em nhé!”

Nỗi nhớ không chỉ ám ảnh bởi những người ta gặp, những chuyện ta trải qua mà đôi khi một khung cảnh đẹp, một cánh đồng bất tận, một khu vườn ngợp nắng, mặt biển xanh ngát tận chân trời cũng khiến ta mỉm cười khi nhớ đến. Những ngày Sài Gòn rợp nắng, cái nắng hanh hao, oi bức của những buổi trưa hè rải xuống lòng đường, chợt thèm một cơn mưa da diết. Nhớ tiếng những giọt mưa tí tách trên mái hiên nhà. Nhớ cảnh những đám mây vần vũ hồi lâu trên nền trời, nhớ gió mang hơi ẩm lùa vào phòng, mát rượi. Những cơn mưa đọng lại trong nỗi nhớ theo những cách khác nhau. Thuở bé, đám trẻ con ngày ấy chỉ mong cơn mưa đến, để rồi chạy lon ton trên sân, đạp nước tung tóe, và quăng vào nhau những tiếng cười, ngây ngất. Lớn lên chút nữa, đón mưa đến bằng tâm trạng chờ đợi nôn nao, thèm cái cảm giác đi giữa màn mưa bụi dưới những tàn cây, nghe lòng mình trải ra, để những giọt nước bắn vào mặt, tan đi, như muốn xoa dịu đi những muộn phiền trong cuộc sống. Mưa, cái khoảnh khắc giọt nước chạm vào mặt đất hay đọng lại bên cửa sổ khiến người ta nhớ, bởi mưa gieo cái buồn man mác vào không gian. Để lòng người chùn lại. Để những giọt nước chảy đi như dòng kỉ niệm cứ cuộn chảy, ùa về, mang theo cả nỗi nhớ khôn nguôi.

Cuộc đời của mỗi con người được xây nên từ những viên gạch của quá khứ, của hoài niệm, nhưng không thể cứ sống mãi trong bức tường kỉ niệm. Đâu thể dừng lại, lặng thinh cho ngày đang tới, khi mọi người đang hướng về phía trước còn ta thì ở lại, phía không ai, phíamột mình. Nỗi nhớ chỉ nhắc ta về những gì đã qua, nhắc ta mỉm cười để đón nhận những ngày sắp đến. Cuộc sống không thể vẽ nên bằng những nỗi buồn ám ảnh mùi kỉ niệm, cuộc sống được tô vẽ bằng những từ tươi sáng hơn : nụ cười, hy vọng, tương lai. Ừ, tương lai là những gì chúng ta đang hướng đến. Và nỗi nhớ, chỉ là những thoáng bất chợt vô tình, như một cơn gió thoảng qua gợi chút mùi hương dìu dịu, thắp lên cho đời thêm ý nghĩa, để ta không đánh mất mình, để ta vẫn còn nhớ, và để kỉ niệm vẫn nằm lại đó, vẹn tròn trong tim.

Nghe gió lùa ngoài sân, lẹt đẹt quét lên hiên nhà, nghe trong không gian có mùi của kỉ niệm, phải chăng nỗi nhớ đang ùa về, đâu đây.

(Góc suy ngẫm)

27/7/12

BỒ CÔNG ANH - XIN ĐỪNG BAY NỮA

Tôi giống như một bông hoa bồ công anh, cô đơn phiêu dạt, bay lượn vô định giữa bầu trời bao la. Gió chẳng biết tôi bịn rịn thế nào, gió chẳng bao giờ ngừng thổi để quyến luyến tôi, không biết gió sẽ đưa tôi tới đâu, ngẩng đầu, chỉ cảm thấy con đường phía trước xa lắm, xa lắm…
Bồ Công Anh theo gió bay lượn


Tôi lấy chân đá vỡ hòn đá nặng trịch đáp lại sự cô đơn. Một mình bước đi trên con phố lạnh, chẳng phải là đi tìm sự ồn ã ngoài sự tĩnh mịch vốn có, chỉ cảm thấy vô cùng trống rỗng, lạc lõng. Đi qua thành phố vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, ai sẽ nhớ tôi từng đặt chân đến nơi này, có ai hiểu mỗi bước chân tôi qua chất chứa muộn phiền. Một màu đen trên nguời tôi đã nhuốm màu đen trong đêm tối, có ai để ý đến bóng hình thấp thoáng di chuyển của tôi? Mưa đọng trên lá chuối, làm đứt vài cành, hai hàng lệ tuôn rơi, cõi lòng tan nát khó nói lên lời….



Trăng đêm nay dường như to hơn, tròn hơn trăng hôm qua, lại có phần lạnh hơn. Trăng ùa vào cửa sổ, sự dịu dàng băng giá lan tỏa gắp gương mặt tôi, khiến tôi lại mất ngủ trong đêm tĩnh lặng này. Từng giọt từng giọt quá khứ lại ùa về đồng hành với bước đi lưỡng lự trên con đường, thất vọng và hi vọng, những khi vui, những khi không vui, bao nhiêu chất chứa cứ bóp nghẹt đầu óc tôi, muốn nói, bao nỗi mệt mỏi xưa nay chưa từng có…
Gửi tình yêu theo gió
Nào là suốt đời suốt kiếp, nào là chẳng bao giờ chia tay, nào là yêu đến cùng, nào là….tất cả chỉ là những lời dối trá, tôi sẽ không bao giờ tin những lời thề non hẹn biển đó nữa, vì trong tim tôi đang có vết thương rất sâu vẫn luôn nhắc nhở. Sự gặp gỡ của chúng ta là trò đùa của số phận, anh cũng không thể rời bỏ quê hương để tìm em. Hóa ra tất cả chỉ là những điều bất ngờ, anh đã tự vẽ cho mình một sự chờ đợi hoàn mỹ, vì thế em đã sai….



Sương mênh mang, nhìn qua bức rèm mỏng manh ấy lại càng thú vị. Tình yêu đứt gánh, chẳng thể đuổi theo được nữa vì em đã xa rồi. Tiếng gọi “yêu anh xin đừng đi” giờ còn tác dụng gì nữa không? Anh chẳng còn tự tin được nữa. Đối thoại, bao màu sắc rực rỡ nay chỉ còn là khoảng trống, chỉ còn lại niềm đau không tên, em trốn chạy, anh cũng có thể làm được. Nhưng đáng tiếc là anh vẫn còn giấc mơ, trong giấc mơ ấy anh chở em trên chiếc xe đạp, chúng ta cùng hát ca, cùng đi dạo, cùng ngắm sao, cùng ngắm trăng. Nay thì sao, ha ha, đi hết rồi, xa mãi rồi, nhạt nhòa rồi, chẳng còn gì nữa rồi…

Đến tận phút cuối cùng

Lần đầu tiên nắm tay em, anh đã nhìn sao băng ước nguyện, mong chúng ta mãi mãi bên nhau. Sau này, ước nguyện không thành, anh quên đi nỗi đau, vẫn ngốc nghếch giành trọn tình yêu cho em. Lần thứ hai anh nắm tay em, lại là một lời cầu ước dưới sao băng, cầu cho hai ta sẽ chung sống tới đầu bạc răng long. Anh viết ra một phương trình, anh + em= ()?. Đáp án của anh là “hạnh phúc”, còn đáp án của em là “không lời giải”. Nếu sớm biết tình yêu chẳng thế ra hoa kết trái thì có lẽ anh chẳng lún sâu vào nó, ít nhất là bây giờ anh chẳng phải đau khổ đến thế.


Giờ anh có cảm giác gì với em? Anh vẫn nhớ tới em tuy là rất đau. Em vẫn luôn ở trong ký ức của anh, là người anh từng yêu, là anh người từng đau. Anh sẽ cất giữ cẩn thận, giấu kỹ vào sâu tận con tim, anh sẽ tự nhắc nhở mình, bến đỗ tiếp theo, anh sẽ mãi mãi hạnh phúc với một người xứng đáng
Trái tim Bồ Công Anh


Đã cùng em đi thật xa, nay chỉ có thể lặng lẽ nhìn bóng hình em khuất dần. Anh đã cho chính mình và cho chúng ta một sự sắp đặt quá viên mãn. Vì thế, đến nay anh chỉ có thể dùng nước mắt để trả giá. Từng yêu, từng đau, từng băng giá, đã tan biến, đã không còn, phôi phai….Thực ra anh chẳng thể quên cho dù đã cố gắng thế nào. Duyên phận này quá gập ghềnh, trắc trở…Xòe bàn tay đón lấy ánh sáng của mùa xuân, anh nhắm mắt lại, vẽ lại khuôn mặt em, có đôi chút đau buồn. Còn em thì sao? Đối với em, anh là gì, một anh hề nhảy nhót, là thứ đến với cuộc đời em để em cười nhạo hay là một người khách qua đường cùng em trò chuyện mỗi khi trà dư tửu hậu hay là một sự quen thuộc đã phủi bụi. Tấm mạng nhện rách rưới phủ đầy cát bụi. Không muốn bắt đầu lại, đến khi quên hết, quên hết sự tồn tại của anh, em trốn vào lòng người khác.

Tình yêu em chẳng thể cho đi, sao khi xưa em lại nhận lời? Em biết không, anh thật ngốc. Anh có thể ngốc nghếch viết tặng em bao nhiêu thơ phú, anh ngốc nghếch khoe với mọi người, anh ngốc nghếch lấy ảnh em làm hình nền điện thoại, anh ngốc nghếch nhớ em hàng đêm đến mất ngủ. Đã yêu nhau sao không thể có chút thành ý để anh có lời phúc đáp tuyệt vời với những cố gắng khi xưa, để những hi sinh của anh có được lời cảm ơn. Tất cả, đều quá giả dối!


Nhìn thấy, không nhìn thấy; hi vọng và thất vọng, tất cả cứ giày vò anh suốt đêm thâu, nước mắt cũng không thể biểu lộ hết nỗi đau của tâm can, chẳng được cảm thông cũng đành vậy thôi, sao lại bị hiểu lầm?
Lại trở về

Điều khó hiểu nhất chính là trái tim em, anh cảm thấy mình thật nực cười, tự cho mình đã rất hiểu em, nhưng hóa ra mình chẳng hiểu gì cả: Anh ngây người, mỉm cười, nhắm mắt lại, từng ký ức bị gió cuốn trôi. Anh nghĩ tới một ngày nào đó khi có người khác sẽ thay thế em.







Chúng ta mỗi người ở trên hai đường thẳng song song, đi đến điểm cuối hoàn mỹ. Anh còn có thể nói gì được nữa nhỉ? Anh nghĩ mãi không ra, có lẽ, chỉ có lời xin lỗi, tất cả là vì anh không tốt mới để em rời xa anh. Nguyền rủa, em hạnh phúc suốt đời.




Tình yêu vốn không công bằng. Giờ thì anh đã hiểu. Vì chúng ta không biết ai là người chúng ta muốn tìm, chúng ta chỉ có thể chờ vận may, đi tìm một cách vô mục đích. Tổn thương, mệt mỏi, cố gắng. Anh chẳng phải người có dũng khí và nghị lực, anh sẽ chờ đợi một cách tiêu cực một tình yêu không làm anh tổn thương, một người anh yêu và yêu anh. Hai người sẽ bên nhau, hạnh phúc trọn vẹn, chỉ đơn giản là cuộc sống của hai người.


Chẳng thể xua tan được hình bóng em, ngôi sao băng cô đơn ngoài cửa sổ, đồng xu tình yêu cứ xoay chuyển không ngừng, đến khi nào mới dừng lại đây. Đã có lúc từng bên nhau, khi ánh sáng của nàng trăng phá tan tiếng chuông chiều của hoàng hôn, anh lại phải đối diện với một đêm đầy sao không có em.
Bồ Công Anh theo gió thành những bản nhạc yêu thương

Tạm biệt tình yêu, tạm biệt em, anh nhất định sẽ giả bộ mình là người rất kiên định….











Đom đóm thê lương dưới ánh trăng, một màn đêm tĩnh mịch. Hồi ức là những gì, số phận khó nắm bắt. Anh ngây dại đợi chờ, em cứ lướt qua lướt qua, kết cục là một tình yêu không có trái chín. Hạnh phúc ư, hoa nở hoa tàn, nước mắt đã thức tỉnh anh, em chưa từng xuất hiện…..




Ước hẹn với bồ công anh, bồ công anh thôi đừng bay nữa, hãy dừng lại ở một nơi hạnh phúc…..
(Lượm lặt trên Internet)

CÓ MỘT NGÀY





Có một ngày anh không vô tư nữa
Ẩn bên trong nỗi nhớ vô bờ
Hình bóng em với ánh mắt, nụ cười
Những người khác bỗng thành nhạt nhòa







Có một ngày anh yêu em tha thiết
Muốn đi với em đến cuối đường đời
Dắt dìu nhau trên đường đời khó nhọc
Cuối đường tình có anh và có em







Có một ngày anh chợt nhận ra
Em chẳng yêu như anh mộng tưởng
Giấc mơ nồng
Để một mình, anh khắc khoải yêu em








Có một ngày anh chợt hiểu ra
Duyên phận kia có thể thay đổi
Bởi do em, do anh bướng bỉnh
Hay do em tô quá màu hồng






Nếu một ngày em không thấy anh
Em có buồn, có bao giờ tự hỏi
Sao lâu rồi chẳng thấy anh nói chuyện
Chẳng thấy anh nói lời yêu em







Nếu một ngày phai nhạt tình yêu
Em và anh hai người hai ngả
Anh vẫn vậy, yêu em trong thầm lặng
Dẫu biết rằng mình hai ngả chia ly








Nếu một ngày anh đi cùng người khác
Đừng trách anh, sao quá hững hờ
Chỉ vì anh chẳng thể
Mãi yêu em trong đơn phương buồn bã









Nếu một ngày lửa yêu vụt tắt
Đừng trách anh sao đi quá vội
Đừng trách anh sao đã vội xa em








Ngày nào đó nếu em nhận ra
Sự chân thành, tình yêu thương mãnh liệt
Trong biển đời bon chen và lừa lọc
Không biết khi đó ta có tìm được nhau