![]() |
Bồ Công Anh theo gió bay lượn |
Tôi lấy chân đá vỡ hòn đá nặng trịch đáp lại sự cô đơn. Một mình bước đi trên con phố lạnh, chẳng phải là đi tìm sự ồn ã ngoài sự tĩnh mịch vốn có, chỉ cảm thấy vô cùng trống rỗng, lạc lõng. Đi qua thành phố vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, ai sẽ nhớ tôi từng đặt chân đến nơi này, có ai hiểu mỗi bước chân tôi qua chất chứa muộn phiền. Một màu đen trên nguời tôi đã nhuốm màu đen trong đêm tối, có ai để ý đến bóng hình thấp thoáng di chuyển của tôi? Mưa đọng trên lá chuối, làm đứt vài cành, hai hàng lệ tuôn rơi, cõi lòng tan nát khó nói lên lời….
Trăng đêm nay dường như to hơn, tròn hơn trăng hôm qua, lại có phần lạnh hơn. Trăng ùa vào cửa sổ, sự dịu dàng băng giá lan tỏa gắp gương mặt tôi, khiến tôi lại mất ngủ trong đêm tĩnh lặng này. Từng giọt từng giọt quá khứ lại ùa về đồng hành với bước đi lưỡng lự trên con đường, thất vọng và hi vọng, những khi vui, những khi không vui, bao nhiêu chất chứa cứ bóp nghẹt đầu óc tôi, muốn nói, bao nỗi mệt mỏi xưa nay chưa từng có…
Gửi tình yêu theo gió |
Sương mênh mang, nhìn qua bức rèm mỏng manh ấy lại càng thú vị. Tình yêu đứt gánh, chẳng thể đuổi theo được nữa vì em đã xa rồi. Tiếng gọi “yêu anh xin đừng đi” giờ còn tác dụng gì nữa không? Anh chẳng còn tự tin được nữa. Đối thoại, bao màu sắc rực rỡ nay chỉ còn là khoảng trống, chỉ còn lại niềm đau không tên, em trốn chạy, anh cũng có thể làm được. Nhưng đáng tiếc là anh vẫn còn giấc mơ, trong giấc mơ ấy anh chở em trên chiếc xe đạp, chúng ta cùng hát ca, cùng đi dạo, cùng ngắm sao, cùng ngắm trăng. Nay thì sao, ha ha, đi hết rồi, xa mãi rồi, nhạt nhòa rồi, chẳng còn gì nữa rồi…
![]() |
Đến tận phút cuối cùng |
Lần đầu tiên nắm tay em, anh đã nhìn sao băng ước nguyện, mong chúng ta mãi mãi bên nhau. Sau này, ước nguyện không thành, anh quên đi nỗi đau, vẫn ngốc nghếch giành trọn tình yêu cho em. Lần thứ hai anh nắm tay em, lại là một lời cầu ước dưới sao băng, cầu cho hai ta sẽ chung sống tới đầu bạc răng long. Anh viết ra một phương trình, anh + em= ()?. Đáp án của anh là “hạnh phúc”, còn đáp án của em là “không lời giải”. Nếu sớm biết tình yêu chẳng thế ra hoa kết trái thì có lẽ anh chẳng lún sâu vào nó, ít nhất là bây giờ anh chẳng phải đau khổ đến thế.
Giờ anh có cảm giác gì với em? Anh vẫn nhớ tới em tuy là rất đau. Em vẫn luôn ở trong ký ức của anh, là người anh từng yêu, là anh người từng đau. Anh sẽ cất giữ cẩn thận, giấu kỹ vào sâu tận con tim, anh sẽ tự nhắc nhở mình, bến đỗ tiếp theo, anh sẽ mãi mãi hạnh phúc với một người xứng đáng
Trái tim Bồ Công Anh |
Đã cùng em đi thật xa, nay chỉ có thể lặng lẽ nhìn bóng hình em khuất dần. Anh đã cho chính mình và cho chúng ta một sự sắp đặt quá viên mãn. Vì thế, đến nay anh chỉ có thể dùng nước mắt để trả giá. Từng yêu, từng đau, từng băng giá, đã tan biến, đã không còn, phôi phai….Thực ra anh chẳng thể quên cho dù đã cố gắng thế nào. Duyên phận này quá gập ghềnh, trắc trở…Xòe bàn tay đón lấy ánh sáng của mùa xuân, anh nhắm mắt lại, vẽ lại khuôn mặt em, có đôi chút đau buồn. Còn em thì sao? Đối với em, anh là gì, một anh hề nhảy nhót, là thứ đến với cuộc đời em để em cười nhạo hay là một người khách qua đường cùng em trò chuyện mỗi khi trà dư tửu hậu hay là một sự quen thuộc đã phủi bụi. Tấm mạng nhện rách rưới phủ đầy cát bụi. Không muốn bắt đầu lại, đến khi quên hết, quên hết sự tồn tại của anh, em trốn vào lòng người khác.
Tình yêu em chẳng thể cho đi, sao khi xưa em lại nhận lời? Em biết không, anh thật ngốc. Anh có thể ngốc nghếch viết tặng em bao nhiêu thơ phú, anh ngốc nghếch khoe với mọi người, anh ngốc nghếch lấy ảnh em làm hình nền điện thoại, anh ngốc nghếch nhớ em hàng đêm đến mất ngủ. Đã yêu nhau sao không thể có chút thành ý để anh có lời phúc đáp tuyệt vời với những cố gắng khi xưa, để những hi sinh của anh có được lời cảm ơn. Tất cả, đều quá giả dối!
Nhìn thấy, không nhìn thấy; hi vọng và thất vọng, tất cả cứ giày vò anh suốt đêm thâu, nước mắt cũng không thể biểu lộ hết nỗi đau của tâm can, chẳng được cảm thông cũng đành vậy thôi, sao lại bị hiểu lầm?
![]() |
Lại trở về |
Điều khó hiểu nhất chính là trái tim em, anh cảm thấy mình thật nực cười, tự cho mình đã rất hiểu em, nhưng hóa ra mình chẳng hiểu gì cả: Anh ngây người, mỉm cười, nhắm mắt lại, từng ký ức bị gió cuốn trôi. Anh nghĩ tới một ngày nào đó khi có người khác sẽ thay thế em.
Chúng ta mỗi người ở trên hai đường thẳng song song, đi đến điểm cuối hoàn mỹ. Anh còn có thể nói gì được nữa nhỉ? Anh nghĩ mãi không ra, có lẽ, chỉ có lời xin lỗi, tất cả là vì anh không tốt mới để em rời xa anh. Nguyền rủa, em hạnh phúc suốt đời.
Tình yêu vốn không công bằng. Giờ thì anh đã hiểu. Vì chúng ta không biết ai là người chúng ta muốn tìm, chúng ta chỉ có thể chờ vận may, đi tìm một cách vô mục đích. Tổn thương, mệt mỏi, cố gắng. Anh chẳng phải người có dũng khí và nghị lực, anh sẽ chờ đợi một cách tiêu cực một tình yêu không làm anh tổn thương, một người anh yêu và yêu anh. Hai người sẽ bên nhau, hạnh phúc trọn vẹn, chỉ đơn giản là cuộc sống của hai người.
Chẳng thể xua tan được hình bóng em, ngôi sao băng cô đơn ngoài cửa sổ, đồng xu tình yêu cứ xoay chuyển không ngừng, đến khi nào mới dừng lại đây. Đã có lúc từng bên nhau, khi ánh sáng của nàng trăng phá tan tiếng chuông chiều của hoàng hôn, anh lại phải đối diện với một đêm đầy sao không có em.
![]() |
Bồ Công Anh theo gió thành những bản nhạc yêu thương |
Tạm biệt tình yêu, tạm biệt em, anh nhất định sẽ giả bộ mình là người rất kiên định….
Đom đóm thê lương dưới ánh trăng, một màn đêm tĩnh mịch. Hồi ức là những gì, số phận khó nắm bắt. Anh ngây dại đợi chờ, em cứ lướt qua lướt qua, kết cục là một tình yêu không có trái chín. Hạnh phúc ư, hoa nở hoa tàn, nước mắt đã thức tỉnh anh, em chưa từng xuất hiện…..
Ước hẹn với bồ công anh, bồ công anh thôi đừng bay nữa, hãy dừng lại ở một nơi hạnh phúc…..
(Lượm lặt trên Internet)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét