23/8/12

ĂN NHẬU VÀ VĂN HÓA

Mình đi uống bia, một mình khi buồn, đang thả tư duy tự do lang thang thì chợt nghe những tiếng hô “1 2 3, zô, 1 2 3 uống” làm mình phải quay người lại, nhìn và chợt khẽ cười, một cái nhếch mép để lộ một chút răng =)). Chỉ có mỗi việc uống mà cũng phải hò nhau để lấy tinh thần mới uống được, thật là kém =))
Mình bao giờ khi uống cũng rất thích điềm đạm, nhẹ nhàng mà lại ghét sự xô bồ, thiếu tôn trọng mọi người xung quanh (trừ khi mình say quá, chẳng biết gì nữa, ke ke)nên khi nghe hô như thế mình chợt nhớ đến những bài viết của các độc giả của một số báo điện tử khi viết về chủ đề văn hóa Hà Nội, tự nhiên lại cảm thấy thú vị về các vấn đề mà các bạn đã đề cập, cũng phải thôi, ở nơi ngàn năm văn vật này thì được tập hợp đầy đủ các loại thượng vàng hạ cám, đủ cái tốt lẫn cái xấu, từ mấy cậu trẻ trai mon men kiếm được chút tiền (bằng hình thức nào đó) đến những người cũ hơn theo thời gian một chút đến quán nhậu để xả những mệt mỏi, bức xúc của thời gian tồn tại trên cuộc đời này theo từng thời gian, chu kỳ.
Những tiếng zô zô, những tiếng uống cứ văng vọng khắp quán làm mình tự nhiên cảm giác muốn về, chẳng muốn nhìn nửa ánh mắt cho những gương mặt có vẻ sáng láng, ăn mặc lịch sự (nhưng có lẽ văn hóa kém hay chí ít là văn hóa ẩm thực chẳng có một chút nào, mình khinh). Cũng thông cảm cho những người mà không có ai chỉ bảo cho những vấn đề văn hóa mà chỉ nhăm nhăm vào việc làm sao để kiếm đủ miếng ăn cho con, để chúng nó khỏi đói thì làm sao có thể chỉ cho bọn nó (loại nửa người, nửa ngợm) hiểu được việc văn hóa là cái gì? Phải làm sao khi ăn, khi uống, khi giao tiếp với mọi người. Chính vì thế, tất nhiên là việc đi ra ngoài đường lỡ có chạm nhẹ xe vào người khác thì phải xác định là bị nghe chửi te tua, mặc dù đã há mồm ra để xin lỗi rối rít hay chí ít thì cũng bị cái lườm rách mặt. Cũng thú vị là khi mình nhìn thấy, nghe thấy như thế mình lại liên tưởng đến các vấn đề tao nhã hơn, kiểu như “ca kịch” hoặc “lẩy kiều”, lại phải tủm tỉm cười một cách “e lệ” và “tự sướng” với bản thân.

Đôi khi, đi ra ngoài đường bạn sẽ thấy các thời trang thoáng qua phải nói là rất đẹp nhưng khi nhìn kỹ hơn thì thấy quần soóc ngắn cũn cỡn với đôi chân đầy lông, hay cái quần chíp với màu sắc bắt mắt nổi bật, tương phản với làn da mang màu sắc của thời gian ố vàng, hay cái áo mỏng để mọi người nhìn thấy rõ bên trong với cái áo nhỏ cũng với màu sắc thu hút người khác phải nhìn mà gắn trên đó là cái mặt đậm chất vất vả, lam lũ hay được “bả” một lớp phấn son để che đi các vết chân chim, các nhàu nhĩ mà cuộc sống đã đánh dấu lên khuôn mặt họ. Đồng thời với các phong cách thời trang đó là đôi tay thô sần, khô cứng và đôi chân ngắn ngủn, hơi nứt nẻ ,… thôi, cũng chẳng dám miêu tả kỹ không các chị nhìn thấy, các chị lại tế cho vài đường cơ bản thì mình cũng đến nước “vật vã” mà điếc ấy chứ, chẳng dại nữa.
Lại những tiếng zô zô, 1 2 3 uống và lại làm mình cười, đầy ẩn ý =)) VỀ

17/8/12

NHỮNG HẸN HÒ TỪ NAY KHÉP LẠI



Chiều nắng nhàn nhạt, hiu hắt mỏng manh như một sợi tơ trời còn vương lại cuối ngày.
Bình hoa hồng bên khung cửa sổ cũng dần héo hắt vì chẳng ai ngó ngàng. Mọi hôm được nâng niu, chăm bẵm là thế. Nay bình hồng cô đơn theo chút nắng nhạt ngẩn ngơ bên trời.
Tơ tình vương mọi ngõ ngách, mọi con đường em và anh đã đi qua. Nơi nào cũng ăm ắp những kỷ niệm ngọt ngào. Thế mà, hôm nay anh bước trên con đường mang tên hai đứa mình, con đường Tình Yêu mà anh và em đã đặt tên sao thấy đong đầy niềm nhớ.
Những hẹn hò từ nay khép lại.
Đường quen, lối cũ mà bước chân anh như lạc lõng cô đơn. Bước chân qua đây mà anh thấy ngại ngần. Nơi này ta hẹn hò, sớm đợi chiều mong. Đã bao lần em hờn dỗi anh vì lỗi hẹn, làm em đợi ngẩn ngơ vin tà áo mỏng. Anh biết lỗi hẹn với em là anh đáng trăm nghìn tội. Anh sẽ chịu mọi hình phạt của em, miễn sao em thấy vui. Vậy mà, chốn ấy nay khuất nẻo chân người.
Chẳng thể quên ngày ấy, bên cây liễu rủ bên hồ, em ngồi thả tóc cho gió cuốn bay bay. Anh vội lấy tay ngăn tóc em lại cho khỏi rối, hoa liễu rụng quấn lấy bờ mi ngoan.
Chút nắng vàng vụt tắt mỏng manh, ngăn sao nổi một sớm chiều tàn. Mọi huy hoàng, lãng mạn cũng tan đi. Chỉ còn lại một màu u ám. Ngày đã rụng, tình ơi!
Nỗi niềm riêng của em, khi chia tay anh cũng chưa thể hiểu hết. Em ước ao bao điều về một hạnh phúc giản đơn. Anh vô tâm chẳng thể cùng em đi hết quãng đời hạnh phúc. Có thể một ai khác, sẽ làm em quên anh, sẽ cho em tình yêu trọn vẹn.


Cánh Hồng rụng tơi tả xuống ban công ngoài cửa sổ. Màu Hồng héo úa đã phai nhạt sắc hoa. Hồng chẳng còn thắm nữa, màu nâu u ám đã thay sắc màu hoa. Bên đời cô quạnh, anh thấy cánh Hồng nâu rụng xuống lòng bàn tay, khô khốc. Tình thoảng vội như gió lướt qua đây. Anh chợt giật mình, nhận ra con người thứ hai trong anh vội bay đi theo gió. Gió đi tìm về tình cũ.
Khép lại rồi. Bỗng thấy mình trong mơ. Cơn mơ lạ đã dẫn anh về dĩ vãng. Kỷ niệm ngọt ngào cứ thế đưa tình yêu ta trở lại, êm đềm. Em lại cười vang bên thung lũng Tình Yêu, ghi dấu mối tình xưa ta hẹn thề.
Tình yêu bỗng chợt nhòa trong khoảng khắc. Mọi thứ đều kết thúc rồi. Tất cả chỉ còn là những hẹn hò xưa cũ. Tình như nắng mỏng manh vụt tắt để khép lại một ngày. Cho dù không muốn ngày qua đi, nắng vàng còn mãi nhưng đành vô vọng. Không có gì là tồn tại vĩnh cửu. Nhưng nỗi nhớ về em, tình yêu của đôi mình luôn còn mãi.
Em như cơn mơ trong anh chập chờn mỗi đêm. Người con gái len lỏi vào cả đêm, giấc ngủ và cơn mơ. Tình em không xa nhưng không thật gần trong anh. Nó như một giấc phù hoa cuộc đời. Không thể nhớ cũng không thể quên.
Chia tay rồi phải không em hỡi. Anh thấy tim mình nhói đau. Anh ngỡ mình như say. Anh lại cài cánh Hồng lên mái tóc em. Em e ấp cuống vào từng hơi thở. Anh đứng đây nhìn về ngày xưa ấy. Chợt anh thấy mình vu vơ, đuổi theo em trên đồi hoa vàng mỏng manh như tơ nơi cuối trời.
Khép lại rồi những hẹn hò xưa cũ, phải không em!
(Trung Thị Phương Thúy - Lượm lặt trên internet)

THỜI GIAN

Chắc cũng ít ai có câu hỏi “thời gian là gì?”, tôi cũng thực sự không biết định nghĩa chính thức, không biết định nghĩa thời gian là gì? Tôi chỉ nghĩ thời gian là một đơn vị tính của con người ước lượng đặt ra để thực hiện một việc nào đó, một hành động nào đó, chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng nếu nghĩ thêm một chút thì có lẽ cũng chẳng hẳn là như thế.
Thời gian không có hình thù, không có mùi vị nhất định, chứa đựng niềm vui và nỗi buồn của con người, làm con người già đi cả về suy nghĩ cũng như hình dáng bên ngoài, được gọi là “cũ”, thời gian cũng làm cho con người ta từ một đứa trẻ trẻ trở thành một đứa trẻ già hơn, thời gian làm cho con người làm quen với nỗi đau, nguôi ngoai nỗi nhớ và thời gian cũng là khoảng thời gian nhất định đánh dấu sự có mặt của mỗi người trên trái đất.
Thời gian giống như một vị thuốc, đối với người này là tuyệt hảo nhưng với người khác lại là độc dược,  đồng thời lại giống như một giấc mơ, có thể đẹp cũng có thể là ác mộng.
Thời gian có thể thử thách tình cảm của con người để có thể biết chính xác tình cảm của mình không phải hời hợt nhưng nếu kéo dài thời gian thử thách thì sẽ phôi pha thời gian, ai dám bảo rằng không khi mà cuộc sống muôn màu, nhiều nẻo?
Thời gian, cũng là cách để quên đi một người mà mình đã và đang yêu thương
Thời gian để con người nhận lấy các loại chứng chỉ, văn bằng được pháp luật công nhận để rồi 10 năm, 20 hoặc 30 năm sau đó nhìn lại những bức ảnh kỷ niệm đó mà thốt nên một câu rằng “thời gian trôi qua nhanh thật, ước gì trở lại ngày xưa nhỉ?”.
Thời gian cũng thường làm cho con người ta nhận ra rằng các ước mơ của tuổi trẻ thường thú vị như câu chuyện cổ tích chẳng có thật, hay nói một cách khác thì chính thời gian làm cho con người nhận thấy bi kịch của họ trong cuộc sống. ÔI, THỜI GIAN