
Chiều nắng nhàn nhạt, hiu hắt mỏng manh như một sợi tơ trời còn vương lại cuối ngày.
Bình hoa hồng bên khung cửa sổ cũng dần héo hắt vì chẳng ai ngó ngàng. Mọi hôm được nâng niu, chăm bẵm là thế. Nay bình hồng cô đơn theo chút nắng nhạt ngẩn ngơ bên trời.
Tơ tình vương mọi ngõ ngách, mọi con đường em và anh đã đi qua. Nơi nào cũng ăm ắp những kỷ niệm ngọt ngào. Thế mà, hôm nay anh bước trên con đường mang tên hai đứa mình, con đường Tình Yêu mà anh và em đã đặt tên sao thấy đong đầy niềm nhớ.
Những hẹn hò từ nay khép lại.
Đường quen, lối cũ mà bước chân anh như lạc lõng cô đơn. Bước chân qua đây mà anh thấy ngại ngần. Nơi này ta hẹn hò, sớm đợi chiều mong. Đã bao lần em hờn dỗi anh vì lỗi hẹn, làm em đợi ngẩn ngơ vin tà áo mỏng. Anh biết lỗi hẹn với em là anh đáng trăm nghìn tội. Anh sẽ chịu mọi hình phạt của em, miễn sao em thấy vui. Vậy mà, chốn ấy nay khuất nẻo chân người.
Chẳng thể quên ngày ấy, bên cây liễu rủ bên hồ, em ngồi thả tóc cho gió cuốn bay bay. Anh vội lấy tay ngăn tóc em lại cho khỏi rối, hoa liễu rụng quấn lấy bờ mi ngoan.
Chút nắng vàng vụt tắt mỏng manh, ngăn sao nổi một sớm chiều tàn. Mọi huy hoàng, lãng mạn cũng tan đi. Chỉ còn lại một màu u ám. Ngày đã rụng, tình ơi!
Nỗi niềm riêng của em, khi chia tay anh cũng chưa thể hiểu hết. Em ước ao bao điều về một hạnh phúc giản đơn. Anh vô tâm chẳng thể cùng em đi hết quãng đời hạnh phúc. Có thể một ai khác, sẽ làm em quên anh, sẽ cho em tình yêu trọn vẹn.

Cánh Hồng rụng tơi tả xuống ban công ngoài cửa sổ. Màu Hồng héo úa đã phai nhạt sắc hoa. Hồng chẳng còn thắm nữa, màu nâu u ám đã thay sắc màu hoa. Bên đời cô quạnh, anh thấy cánh Hồng nâu rụng xuống lòng bàn tay, khô khốc. Tình thoảng vội như gió lướt qua đây. Anh chợt giật mình, nhận ra con người thứ hai trong anh vội bay đi theo gió. Gió đi tìm về tình cũ.
Khép lại rồi. Bỗng thấy mình trong mơ. Cơn mơ lạ đã dẫn anh về dĩ vãng. Kỷ niệm ngọt ngào cứ thế đưa tình yêu ta trở lại, êm đềm. Em lại cười vang bên thung lũng Tình Yêu, ghi dấu mối tình xưa ta hẹn thề.
Tình yêu bỗng chợt nhòa trong khoảng khắc. Mọi thứ đều kết thúc rồi. Tất cả chỉ còn là những hẹn hò xưa cũ. Tình như nắng mỏng manh vụt tắt để khép lại một ngày. Cho dù không muốn ngày qua đi, nắng vàng còn mãi nhưng đành vô vọng. Không có gì là tồn tại vĩnh cửu. Nhưng nỗi nhớ về em, tình yêu của đôi mình luôn còn mãi.
Em như cơn mơ trong anh chập chờn mỗi đêm. Người con gái len lỏi vào cả đêm, giấc ngủ và cơn mơ. Tình em không xa nhưng không thật gần trong anh. Nó như một giấc phù hoa cuộc đời. Không thể nhớ cũng không thể quên.
Chia tay rồi phải không em hỡi. Anh thấy tim mình nhói đau. Anh ngỡ mình như say. Anh lại cài cánh Hồng lên mái tóc em. Em e ấp cuống vào từng hơi thở. Anh đứng đây nhìn về ngày xưa ấy. Chợt anh thấy mình vu vơ, đuổi theo em trên đồi hoa vàng mỏng manh như tơ nơi cuối trời.
Khép lại rồi những hẹn hò xưa cũ, phải không em!
(Trung Thị Phương Thúy - Lượm lặt trên internet)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét