24/11/12

CUỘC SỐNG KHÔNG EM


Vậy là anh đã dần quen được
Cuộc sống không em, chẳng tin nhắn, cuộc gọi
Chẳng bồi hồi mỗi khi tìm gặp mặt
Bóng hình em, ánh mắt nụ cười
Trong tâm trí, chỉ toàn là ảnh cũ
Chẳng giật mình mỗi khi mưa bất chợt
Liệu có ướt, có trú mưa chăng?
Chẳng hoang mang mỗi khi trời trở gió
Liệu khăn, áo, mũ mão có đủ dùng
Chẳng tự hỏi, bây giờ đang làm gì nhỉ?
Đã ăn chưa? Hay nhịn đói cho gầy?
Liệu có biết thức khuya là rất hại
Sức khỏe mình, em có biết giữ chưa?
Có đôi lần trên đời ảo facebook
Anh bắt gặp em, một thoáng giật mình
Như gợi lại chút tình vương vấn
Một thoáng buồn, một thoáng xa xôi

Anh lại trở về với anh của ngày xưa
Nghênh ngang trên phố với vẻ biểu cảm
Mặt vênh lên với ánh mắt lướt qua
Được mọi người mệnh danh là chảnh
Bởi chẳng qua không rảnh để tìm
Những chút tình rơi vãi của người dưng
Và hình như, em chỉ còn kỷ niệm
Lưu trong anh, ánh mắt, nụ cười
Thời xa đó, bây giờ em có lẽ đã khác
Già dặn hơn, ánh mắt khẽ cười
ẩn đằng sau những nét buồn khó tả
Với bước đời, nhọc nhằn vất vả lối em đi
Ừ, em nhé, vững lòng bước nhé
Ước mơ kia, em ao ước bao ngày
Thạc sĩ này, tiến sĩ kia chào đón
Chân trời xa, nơi đất khách quê người
Có lúc nào em chợt nhớ đến anh
Kẻ si tình, người yêu em chân chất
Quá nhiều tình, đã làm phiền em
Người đã làm em bao phiền phức
Lời giải thích, lời dằn, lời hắt
Cũng chẳng nào thể dập tắt tình anh

19/11/12

KHÔNG CÓ CHỖ CHO LO LẮNG VÀ NGHI NGỜ

-Alô !
Vui đó hả ? Tao là Yêu Thương đây
Buồn nó dắt Chán đi chơi rồi...
Mày với Hạnh Phúc qua đây ngay nha
……
Sao mày vẫn có vẻ gì đó hơi khác vậy, Yêu Thương?
Lúc Mày với Hạnh Phúc đến thì tao lại thấy Buồn và Chán đang đi ở bên ngoài nhưng thấy Lo Lắng và Nghi Ngờ đang thập thò ở cửa
...
Hạnh Phúc bèn nói, thôi cứ để bọn nó thập thò nhòm ngó xem chúng ta tận hưởng cuộc sống, bây giờ Yêu Thương hãy tỏa sáng để tận trong các ngóc ngách sâu thẳm đều cảm nhận được, Vui hãy cất tiếng cười để muôn loài đều nghe được và tôi (Hạnh Phúc) sẽ len lỏi vào tận hang cùng ngõ hẻm, thì thầm để muôn loài cùng cảm nhận được Yêu Thương ngập tràn, Vui đang lên tiếng và Hạnh Phúc đang ngập tràn muôn nơi. Khi đó, Buồn, Chán, Lo Lắng, Nghi Ngờ, … cũng sẽ không có chỗ trong cuộc sống của Chúng ta được và Chúng ta bắt đầu luôn nhé J

11/11/12

KHIẾM KHUYẾT TÂM HỒN CÓ HỆ THỐNG HAY SỰ SUY GIẢM GIÁ TRỊ VĂN HÓA


Ngày nay, chỉ cần ra ngoài đường là thấy cảnh rao bán báo với đủ các tin giật gân đủ các thể loại cướp, hiếp, giết cùng với âm thanh chat chúa của những cái loa rè phối âm với các âm thanh khác của phố phường. Tuy nhiên, nếu chúng ta đi ra đường vào bất kể mùa đông hay mùa hè, mùa xuân hay mùa thu thì cũng đều gặp các hình ảnh của các chị em phụ nữ với váy ngắn phấp phới cùng gió, áo cũng hơi mỏng một chút đủ để cho mọi người nhìn thấy những đường nét gợi cảm của một thân hình phụ nữ, đủ để cho những người đàn ông nuốt nước bọt và thầm nghĩ những điều thú vị đằng sau. 
Người đẹp Can lộ lộ
Nói thế để thấy rằng những việc mà báo đăng theo thị hiếu với các vụ cướp, hiếp, giết đó cũng có những nguyên nhân của nó, nếu chị em phụ nữ ăn mặc gợi cảm như vậy khi bắt gặp người khác giới nhìn thì có người cười tủm, có người lầm bầm hai chữ vô duyên, còn cũng có người sẽ không tiếc sự tao nhã của câu chữ để ném vào người khác những từ ngữ khó nghe nhưng có bao giờ họ người ta – những người cố tình mặc những chiếc váy quay hở vai, ngực xẻ sâu, … nhìn lại bản thân họ không? Tại họ cố tình khiêu khích những ham muốn nhục dục của người khác giới cơ mà J

Người đẹp Anh Thư
Đấy là các biểu hiện bên ngoài, còn về bản chất bên trong thì sao? Tại sao các cháu từ lớp mẫu giáo đã được các Mẹ, các Cô, những người lớn tuổi hướng cho việc ăn mặc như người lớn với các kiểu váy áo đủ loại, lại được hướng dẫn để học các bài hát của người lớn, các điệu múa của những người trưởng thành với kết quả là một chú bé mười tuổi đã có thể hát như người lớn bài hát Trả nợ tình xa? Hay cô bé 8 tuổi với các điệu múa gợi cảm? Đồng ý rằng đấy là tài năng nhưng nên chăng phải được uốn nắn để trở thành một tài năng thực sự, để tránh việc sau này sẽ phải viết tâm thư mỗi khi có một việc gì xảy đến trong cuộc sống, còn khi không có việc gì thì cứ phát ngôn cho thật “nổ” để làm ồn ào các mặt báo một thời gian và cái quan trọng nhất là “yêu mà không có tiền thì cạp đất mà ăn à?” J
Người đẹp Thái Hà và Phương Trinh
Kết quả như vậy là do đâu, do chính chúng ta, những người đã, đang và sẽ làm cha, làm mẹ, những người tạo nên môi trường sống quanh chúng với đủ các ham muốn, vụ lợi, ti tiện, … đã, đang và sẽ hướng dẫn, giáo dục  một cách trực tiếp hay gián tiếp chúng như vậy. Bởi vì sao? Bởi vì chính chúng ta cũng đang khiếm khuyết dần, chúng ta có bao giờ nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta bằng âm nhạc, bằng lòng biết ơn, bằng phép lịch sự, bằng sự văn minh,…  và kết quả chỉ sau 5 năm, 10 năm sau với một thế hệ có khiếm khuyết về tâm hồn (độ khiếm khuyết cao hơn thế hệ trước) tạo thành một xã hội với đủ loại như giành giật, thủ đoạn để tạo nên một xã hội với các cô gái xinh đẹp về thể hình được phô bày một cách hết cỡ từ vòng một với các loại áo Maxxi đắt tiền hay chiếc áo Trung Quốc đủ để che một nửa ngực đến chiếc quần chip Verra gợi cảm thò ra sau chiếc cạp quần, trên nền da nhiều màu sắc nổi bật? để khoe vòng ba, đủ để làm những người khác giới nuốt nước bọt với các suy nghĩ khác nhau? Luôn mồm văng tục, chửi bậy mà chẳng quan tâm đến những người xung quanh, tự làm ô nhiễm môi trường văn hóa mà nếu nhìn bên ngoài thì họ là những bông hoa đẹp.

Người đẹp Đinh Phương Ánh
Và rồi sự khiếm khuyết của tâm hồn hay có thể gọi cách khác là sự suy giảm giá trị văn hóa càng ngày càng tăng và đồng đều từ những người ít được đến trường lớp cho đến những người có bằng cấp, được xã hội công nhận.
Và chúng ta cứ khiếm khuyết dần


6/11/12

VÔ CẢM HAY SỰ SUY THOÁI CỦA CẢM XÚC


    Vậy là năm nay đã hai lần tôi phải vào bệnh viện Việt Đức để thăm người nhà cấp cứu, lần đầu tiên vào đang còn chóng ngợp vì tai nạn nên cũng không để ý các vấn đề xung quanh, chỉ biết cứ khoảng 2’ đến 5’ lại có một xe cấp cứu chạy vào, lại tiếng loẹt xoẹt của cáng bệnh nhân, lại tiếng bảo vệ hạn chế số người đi cùng,…
Hôm vừa rồi, có đứa cháu bị tai nạn, hối hả chạy vào mới bắt đầu nhận thấy cuộc sống cũng thoáng qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã có thể là sự sống và cái chết, giữa chia ly và đoàn tụ.
 Tại phòng Cấp cứu của bệnh viện Việt Đức ngổn ngang người nằm chờ xét nghiệm, cấp cứu, người rên la, mỗi người một tư thế mà chắc hẳn tất cả những người ở đó cả người bệnh lẫn người nhà của bệnh nhân cũng chẳng sung sướng gì.
22h đêm, đứa cháu vẫn nằm tại chỗ phòng Cấp cứu, toàn người nhà bệnh nhân với mấy học viên của trường Đại học Y Hà Nội, mấy người phục vụ chuyển băng ca.
22h30 chuyển gường nằm để trả cáng bệnh nhân cho bệnh viện.
22h45 chuyển cháu sang nhà D để chụp citi bởi máy citi tại đó đã hỏng, cũng may là còn một máy hoạt động được không thì lại phải đưa sang bệnh viện khác để chụp citi rồi lại quay trở về thì cũng nặng nhọc và khốn khổ hơn nữa. Chụp citi xong lại chuyển cháu về phòng cấp cứu, ngồi chờ kết quả xét đoán của bác sĩ mà theo những người mặc áo trắng trẻ tuổi thì 10’ nữa sẽ có kết quả. Vậy là mình ngồi đến 3h và rút ra kết luận rằng bác sĩ cũng đã đi nghỉ rồi, cháu mình phải chờ đến sáng mai L
Vào bệnh viện mới nhận thấy rằng, các bác sĩ cũng là những con người với đủ các đặc tính hỉ nộ ái ố của nhân loại, khi gặp nhiều người bị tai nạn như ở Việt Đức thì việc tại nạn, nặng hay nhẹ cũng chỉ là tai nạn mà thôi, còn việc lại là những việc của người khác L
Chợt vẩn vơ khi nghĩ về những hoàn cảnh khó khăn mà các báo như dân trí hay đưa ra để gợi nên sự thương cảm của người đời với những mảnh đời bất hạnh, nếu ai cũng động lòng trắc ẩn thì chắc xã hội cũng sẽ khác đi, không có cảnh rên la đau đớn, không có cảnh teo tóp chờ chết, … bởi vì chắc hẳn chẳng phải ai cũng giang tay ra để giúp đỡ các mảnh đời bất hạnh.
Trong tất cả người xung quanh tôi, liệu có bao nhiêu người nảy ra trong đầu suy nghĩ bản thân mình còn khó khăn, làm sao giúp được người ta? Liệu có phải là thực sự khó khăn không? Hay chỉ là lừa đảo? liệu có phải thông tin chính xác không hay chỉ là một cách câu khách của các báo?.... tất cả các tư duy như thế, liệu có phải biểu hiện một phần của xã hội, tất cả nhìn nhau đề phòng mình bị lừa? liệu có phải đấy là thể hiện bản chất chúng ta đang dần suy thoái về cảm xúc hay xã hội đang đi xuống với câu nói mặc định “Cái gì cũng có giá của nó” mà ai cũng mặc nhiên coi như là đúng? Có thể hầu hết đều là người tốt, chỉ là đôi khi không tốt thôi hoặc cũng có thể chỉ là chúng ta đang đề phòng lẫn nhau mà thôi J