6/11/12

VÔ CẢM HAY SỰ SUY THOÁI CỦA CẢM XÚC


    Vậy là năm nay đã hai lần tôi phải vào bệnh viện Việt Đức để thăm người nhà cấp cứu, lần đầu tiên vào đang còn chóng ngợp vì tai nạn nên cũng không để ý các vấn đề xung quanh, chỉ biết cứ khoảng 2’ đến 5’ lại có một xe cấp cứu chạy vào, lại tiếng loẹt xoẹt của cáng bệnh nhân, lại tiếng bảo vệ hạn chế số người đi cùng,…
Hôm vừa rồi, có đứa cháu bị tai nạn, hối hả chạy vào mới bắt đầu nhận thấy cuộc sống cũng thoáng qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã có thể là sự sống và cái chết, giữa chia ly và đoàn tụ.
 Tại phòng Cấp cứu của bệnh viện Việt Đức ngổn ngang người nằm chờ xét nghiệm, cấp cứu, người rên la, mỗi người một tư thế mà chắc hẳn tất cả những người ở đó cả người bệnh lẫn người nhà của bệnh nhân cũng chẳng sung sướng gì.
22h đêm, đứa cháu vẫn nằm tại chỗ phòng Cấp cứu, toàn người nhà bệnh nhân với mấy học viên của trường Đại học Y Hà Nội, mấy người phục vụ chuyển băng ca.
22h30 chuyển gường nằm để trả cáng bệnh nhân cho bệnh viện.
22h45 chuyển cháu sang nhà D để chụp citi bởi máy citi tại đó đã hỏng, cũng may là còn một máy hoạt động được không thì lại phải đưa sang bệnh viện khác để chụp citi rồi lại quay trở về thì cũng nặng nhọc và khốn khổ hơn nữa. Chụp citi xong lại chuyển cháu về phòng cấp cứu, ngồi chờ kết quả xét đoán của bác sĩ mà theo những người mặc áo trắng trẻ tuổi thì 10’ nữa sẽ có kết quả. Vậy là mình ngồi đến 3h và rút ra kết luận rằng bác sĩ cũng đã đi nghỉ rồi, cháu mình phải chờ đến sáng mai L
Vào bệnh viện mới nhận thấy rằng, các bác sĩ cũng là những con người với đủ các đặc tính hỉ nộ ái ố của nhân loại, khi gặp nhiều người bị tai nạn như ở Việt Đức thì việc tại nạn, nặng hay nhẹ cũng chỉ là tai nạn mà thôi, còn việc lại là những việc của người khác L
Chợt vẩn vơ khi nghĩ về những hoàn cảnh khó khăn mà các báo như dân trí hay đưa ra để gợi nên sự thương cảm của người đời với những mảnh đời bất hạnh, nếu ai cũng động lòng trắc ẩn thì chắc xã hội cũng sẽ khác đi, không có cảnh rên la đau đớn, không có cảnh teo tóp chờ chết, … bởi vì chắc hẳn chẳng phải ai cũng giang tay ra để giúp đỡ các mảnh đời bất hạnh.
Trong tất cả người xung quanh tôi, liệu có bao nhiêu người nảy ra trong đầu suy nghĩ bản thân mình còn khó khăn, làm sao giúp được người ta? Liệu có phải là thực sự khó khăn không? Hay chỉ là lừa đảo? liệu có phải thông tin chính xác không hay chỉ là một cách câu khách của các báo?.... tất cả các tư duy như thế, liệu có phải biểu hiện một phần của xã hội, tất cả nhìn nhau đề phòng mình bị lừa? liệu có phải đấy là thể hiện bản chất chúng ta đang dần suy thoái về cảm xúc hay xã hội đang đi xuống với câu nói mặc định “Cái gì cũng có giá của nó” mà ai cũng mặc nhiên coi như là đúng? Có thể hầu hết đều là người tốt, chỉ là đôi khi không tốt thôi hoặc cũng có thể chỉ là chúng ta đang đề phòng lẫn nhau mà thôi J

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét