14/12/12

ANH YÊU CÔ, TẤT NHIÊN LÀ NHƯ VẬY RỒI

Nếu những lần anh tự hỏi “tại sao anh yêu cô? Yêu cô ở điểm nào?” mà anh trả lời được chắc anh cũng sẽ dễ dàng quên được cô. Vậy mà không, anh chẳng thể nào trả lời được những câu hỏi kiểu như vậy và đôi khi anh nghĩ, anh gặp cô là duyên số, do ông trời sắp đặt và có lẽ đó là định mệnh của anh.
Bồ Công Anh sẽ theo gió
Anh hơn cô một giáp, con số đó đối với anh cũng chẳng nghĩa lý gì bởi anh luôn tâm niệm trong đầu rằng chỉ cần anh gặp được người anh yêu, anh sẽ sống để yêu hết cuộc sống của anh, chẳng băn khoăn suy nghĩ này khác nhưng hình như đối với cô, đấy là một sự cách biệt khá nhiều, cô thích những chàng trai trẻ hơn anh, bong bẩy hơn và tất nhiên là nói chuyện “chém gió” được nhiều hơn. Anh biết vậy nhưng anh cũng chẳng quan tâm đến điều đó bởi anh nghĩ quan trọng là tình yêu anh dành cho cô chân tình, và thật nhiều, anh cũng biết xung quanh có rất nhiều người theo đuổi cô nhưng anh nghĩ sự chân tình của anh còn đáng giá hơn là những lời nói hay, những câu chuyện nhạt của những kẻ mới chập chững vào đời, cái ăn cái mặc chẳng phải suy nghĩ nhiều, thiếu tiền thì lại xin của bố mẹ, của những kẻ ngồi uống trà chanh, café nói chuyện ầm ĩ, chẳng có một chút gì gọi là văn hóa. Vậy nhưng anh đã nhầm, một cái nhầm tai hại.
Anh nhớ lần đầu tiên gặp cô, anh ngỡ ngàng khi nhớ lời bà cô khi xem tử vi của anh đã miêu tả người vợ của anh ra sao, hình dáng thế nào,… và anh đã nghĩ cô là một nửa của anh và anh đã tìm được một nửa của mình, người mà anh vẫn đi tìm kiếm bao nhiêu thời gian qua. Anh cũng chợt thấy thú vị khi khám phá ra rằng cách nghĩ của cô và của anh rất giống nhau, cũng ương bướng và cũng yêu thích màu sắc giống nhau. Hồi hộp và tim đập nhanh khi anh nghĩ đến cô, mỗi lần gặp cô, anh chỉ muốn cười và anh cảm nhận được sự nhí nhảnh, đáng yêu của cô, khả năng tư duy của cô và anh không biết là anh yêu cô từ lúc nào nữa. Anh nhớ những lần nói chuyện với cô, kể cả qua điện thoại cô đều nói một câu “có gì đáng cười mà cười”. Cô không biết rằng chỉ cần gặp cô, nghe cô nói là anh đã thấy hạnh phúc rồi, cái hạnh phúc của kẻ đang yêu và cảm nhận suy nghĩ và con người mà anh yêu và điều đó làm anh cười, chỉ đơn giản là vậy thôi.
Anh đã rất tự tin khi trước giờ anh là người từ chối rất tình cảm của nhiều người cho đến khi gặp cô, anh bắt đầu cảm nhận được chữ yêu như thế nào. Anh chỉ không hiểu được tại làm sao cô cứ muốn đẩy anh ra khỏi cuộc sống của cô dù anh đã rất cố gắng để không lạc mất cô trong cuộc đời. Cứ mỗi lần cô đẩy anh ra, anh lại chẳng biết làm thế nào để gần cô và mỗi lần như vậy anh lại cuống quít xin lỗi, dù rằng anh chẳng có lỗi gì cả. Cứ mỗi lần nhận được tin nhắn phũ phàng của cô, anh cảm thấy xót xa lắm và rồi anh đã viết một email để nói rằng anh sẽ không làm phiền cô nữa, chỉ để xoa dịu nỗi đau trong anh, để anh có cớ để bớt yêu cô hơn, bớt nhớ cô hơn, để anh có cớ mỗi buổi tối không đi qua nhà cô nữa nhưng anh đã sai khi lầm tưởng rằng anh là người mạnh mẽ hóa ra chẳng phải vậy, anh vẫn yêu cô, yêu rất nhiều.
Anh yêu cô và anh cảm nhận được cô qua từng khoảng khắc dù không có cô bên cạnh, anh nhớ từng nét mặt, cách nói của cô. Anh âm thầm yêu cô, theo cô trên từng nẻo của cô bước, anh sợ cô khổ và vất vả khi bước vào cuộc sống và anh đã tự động xin việc cho cô và cái anh nhận được là cái lắc đầu của cô “em không làm đâu”. Theo thời gian anh gặp những người tầm tuổi của cô và anh chợt nhận ra rằng, anh đã yêu cô không đúng cách, đã không thực sự hiểu xem cô nghĩ gì và muốn gì, anh chỉ nghĩ theo cách của anh - người đã vào cuộc sống đầy khó khăn đủ để nhìn thấy việc gì nên làm, việc gì không nên mà đã có lần cô nói “anh nói giống hệt bố” và cô cũng đã thốt nên rằng “hai cách nghĩ khác nhau nhiều quá”. Anh đã không biết rằng ở tuổi của cô đầy hoài bão và ước muốn, muốn tự khẳng định mình, muốn tự mình làm tất cả mọi việc mà chẳng nhờ ai cả, vậy nên anh thì cứ muốn làm tất cả cho người anh yêu những việc mà anh thấy là tốt nhất, còn cô thì cố gắng đẩy anh ra khỏi cuộc đời cô, để cô tự lập và tự bươm chải trong cuộc sống. Anh đã rất xót xa khi không được chăm sóc cho cô dù rất lo lắng, biết những lần cô đi khám mà chẳng dám nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm vì sợ làm phiền cô. Những lần cô mệt, anh chỉ muốn chạy đến bên cô, chăm sóc cho cô vậy mà anh cũng chẳng làm được.
Anh biết cô rất hay thức khuya, định bảo cô phải đi ngủ sớm nhưng cũng chẳng thể thốt lên lời được đành để yên lặng và thức cùng cô. Đôi khi anh cảm thấy mệt mỏi, anh muốn buông tay nhưng anh lại tự nhủ rằng cứ cố gắng yêu hết mình, lo lắng cho cô thật nhiều để sau này khi quay đi rồi anh sẽ mỉm cười mà nói rằng mình đã cố gắng hết sức rồi, đã yêu cô bằng tất cả trái tim và tâm hồn của mình, đã lo lắng cho cô từng vấn đề và vẫn sẽ mỉm cười để nói rằng anh đã yêu cô, thật nhiều. Chỉ cô là không bao giờ biết được anh đã yêu cô nhiều đến như nào thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét