Phá bức vách phía ngoài, anh phát hiện một con thằn lằn
đang mắc kẹt trên bức vách còn lại. Con thằn lằn không may đã bị đinh đóng
vào chân. Đang định rút đinh ra, anh chợt thấy nó còn động đậy. Còn
sống.
Chẳng bình thường chút nào, con thằn lằn đã bị đóng đinh
suốt mười năm! Thoáng chút nghi ngại cho con vật xấu số, rồi anh chợt thấy tò
mò. Chuyện gì đã xảy ra?
Con thằn lằn sống xót dù đã bị đóng đinh, mười năm. Mười
năm trong cái hốc tối tăm ấy. Làm sao nó có thể vẫn sống trong hoàn cảnh như
vậy? Không ăn, không di chuyển nổi một bước.
Sự việc bất thường làm anh quên dỡ nốt bức vách còn lại, cứ
thế quan sát con thằn lằn đang bị đóng đinh, không nguôi tự hỏi “bằng cách
nào…?”.
Rồi anh cũng lý giải được. Quan sát một lát, không biết từ
đâu đến, một con thằn lằn khác xuất hiện, mồm ngậm thức ăn. Thì ra suốt mười
năm qua, thằn lằn đóng đinh sống xót được vì có một người bạn đã không ngừng
nghỉ mang thức ăn đến cho nó.
Liệu thằn lằn có tình yêu hay không? Anh cũng không rõ
nữa. Nhưng sự kiên trì, kiên cường của hai con vật bé nhỏ ấy không khỏi làm
anh suy nghĩ. Có phải đó là tình yêu? Anh vẫn tin chỉ tình yêu mới có thể
mang lại sức mạnh, sức bền bỉ, và sự tự nguyện lớn lao đến vậy.
Con thằn lằn gặp rủi ro kia liệu dám nghĩ tới ngày có kẻ
nào đó sẽ tháo đinh cho nó hay không? Thằn lằn đưa thức ăn cho bạn trong suốt
mười năm liệu dám nghĩ tới ngày bạn được tháo đinh để đền đáp mình hay
không?
Một tình yêu không biết mệt mỏi, không biết đến đòi hỏi
chính là lý do khiến điều kỳ diệu xảy ra. Anh sẽ còn nhớ mãi câu chuyện này
để nhắc mình nếu một ngày nào đó cảm thấy nản chí trong tình yêu.
(Lượm lặt trên Internet)
|
4/5/12
TÌNH YÊU CỦA THẰN LẰN
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét